Trang chủ » Tiểu thuyết » Đao Mộng – Chương hai

Đao Mộng – Chương hai


Hai

1070538545_267836899_574_574

Úc Mộng Lê được ăn uống no nê sau đó tắm rửa thay y phục, dung nhan càng tuấn mỹ hơn lộ ra khí chất bất phàm.

Phong Tuyết Phiêu nhìn người trước mắt rực rỡ hẳn lên,cảm giác mặt mình có chút nóng, tim đập nhanh, không thể làm gì khác hơn là hít sâu một hơi kiềm chế tâm tình, trầm giọng nói: “Trang phục được rồi chứ? Đêm nay ta thay ngươi bao hạ hoa khôi củaThiên Hương Các, hảo hảo hưởng thụ một chút đi~.”

“Chỉ bao một người?”

Phong Tuyết Phiêu hơi giận, lạnh lùng nói: “Ngươi còn muốn mấy người? Đừng quên thân phận của ngươi.”

“Ta không phải có ý này. Ta ăn cơm ngươi tiếp khách, ta tắm rửa ngươi ở ngoài cửa hộ vệ, có thể nào khi ta phiêu kỹ ngươi cũng ở bên cạnh nhìn?” Úc Mộng Lê nói, “Ngươi không nên cứng nhắc như vậy, sao không thừa dịp công vụ liền hưởng thụ phen?”
Phong tuyết phiêu dở khóc dở cười: “Đúng là công vụ trong người không thể sơ sót, nếu để ngươi trốn thoát,đầu của ta khó mà giữ được.”

” Ngươi phong bế huyệt đạo khắp người ta , lại bắt ta uống độc dược , nếu ta chạy có khác gì chạy vào qủy môn quan!! ”

“Võ công của ngươi sâu cạn ta không biết, phong huyệt cùng độc dược nói không chừng khi nào đã bị ngươi phá giải .”

Úc Mộng Lê xắn ống tay áo lên, cổ tay lộ ra, duỗi ra trước mặt Phong Tuyết Phiêu, mỉm cười nói: “Ngươi xem rõ ràng , gân tay của ta sớm bị các ngươi đánh gãy, bát ăn cơm một chút liền bưng không được.”

Phong Tuyết Phiêu sửng sốt thế nhưng những vết sẹo xấu xí như vậy lại hiện trên da thịt nơi mà đáng lẽ chúng không nên ở đó .Trên cánh tay mảnh khảnh của Úc Mộng Lê lộ lõ vẻ tái nhợ như bị con dã thú cắn xé. Vậy mà trong một khắc, Úc Mộng Lê miệng cười nhạt nhẽo trong mắt hắn bỗng nhiên trở nên thê lương ai uyển.

Phong Tuyết Phiêu không khỏi đưa tay sờ, cảm giác Úc Mộng Lê vì vậy mà nhẹ nhàng run rẩy, đúng rồi, đây đã là một đôi không thể dùng đao kiếm .”Lúc ấy rất đau chứ? Là quan coi ngục dùng hình?”

Úc Mộng Lê ảm đạm cười: “Nhịn đau,sớm thành thói quen . Nhưng thật ra ngươi không giống người trong công môn .”

“Nga?” Phong Tuyết Phiêu hỏi, “Thì ra ngươi nghĩ ta là loại người như vậy? Là một người tốt nhỉ?”

“Ngươi bề ngoài như băng, nội tâm như lửa; vi triều đình bán mạng lại không có chút lương thiện; hẳn là xuất thân danh môn hoặc là thân thế không bình thường,lại một điểm không kiêu căng cuồng ngạo, ngược lại nội liễm sắc bén, thâm tàng bất lộ.” Úc mộng lê nghiêm túc nói, “Theo ta thấy, ngươi thiếu khí phách, xem danh lợi như mây, quan trường hỗn đục không làm trái đạo lý. Nếu ngươi là nữ nhân, hiểu được thu liễm,thiện lương, bề ngoài thanh tú lại thông minh, rất thích hợp làm hiền thê lương mẫu.
“Ngươi là đang khen ta hay là đang châm chọc ta?” Phong Tuyết Phiêu quay đầu đi, làm như có chút buồn bực, “Không cùng ngươi nói chuyện tào lao , cho ngươi vài phần nhan sắc ngươi liền khai phường nhuộm. Ta khuyên ngươi nên nắm chặt thời gian mà hảo hảo hưởng thụ, qua đêm nay chúng ta sẽ bắt đầu phá án”

“Ta thu hồi những lời mới nói. Tuy rằng bộ dáng của ngươi có phần thanh tú, nhưng tính cách có chút cổ quái, chỉ sợ rất khó có nữ nhân.”

“Bốp!” một thanh âm vang lên, Phong Tuyết Phiêu hung hăng quăng Úc Mộng Lê một bạt tai, cả giận nói: “Không được đem ta so sánh với nữ nhân, nếu không có ngươi nếm mùi đau khổ!”

Úc mộng lê không kịp tránh, ăn trọn cái tát, trên mặt lập tức hiện lên năm đạo hồng ấn. Hắn lại nở nụ cười nhàn nhạt, thầm nghĩ: Phong Tuyết Phiêu thật sự rất đặc biệt a, khác hẳn những nam nhân hắn từng gặp.

Đánh một cái tát, Phong Tuyết Phiêu trong lòng có chút hối hận, nhưng trên mặt lại không có biểu tình, lạnh lùng nói: “Đi, tới Thiên Hương Các.”

Bên trong Thiên Hương Các như một thành phố lớn, thế nhưng lại ngợp trong vàng son.

Tay cầm hồng tô, hoàng đằng rượu, oanh oanh yến yến ca múa qua đi, Ngữ Ngưng rúc vào trong lòng Úc Mộng Lê, giúp hắn cởi áo, tháo thắt lưng.

Phong Tuyết Phiêu vốn ngồi đối diện bọn họ tự châm tự ẩm, nhìn thấy trường hợp này, rốt cuộc ngồi không yên, liền đứng dậy nói: “Úc công tử, các ngươi đêm nay ngoạn hảo,sáng sớm ngày mai ta lại đây tiếp ngươi.”

Úc Mộng Lê biết Phong Tuyết Phiêu sẽ không rời đi, hơn phân nửa là thủ ở ngoài cửa, hắn không nói thêm gì nữa, chỉ đáp một tiếng. Nhưng Ngữ Ngưng hiểu rõ, lập tức đứng dậy xu nịnh vài câu, thoải mái đem Phong Tuyết Phiêu tống xuất cửa phòng.

Trong phòng tối sầm lại, tài tử giai nhân dắt tay sưởi ấm ruộng đồng xanh tươi .

Úc Mộng Lê thật lâu không có ngủ trên giường , huống chi còn có mỹ nhân hầu hạ tại bên người, hắn hẳn là thật cao hứng mới đúng. Chính là từ lúc Phong Tuyết Phiêu rời đi, Úc Mộng Lê trên mặt cũng chỉ còn lại một loại biểu tình, thương lạnh bất đắc dĩ
“A Lê, hai năm không gặp, ngươi gầy đi rất nhiều. Ở trong đại lao chịu không ít cực khổ chứ?” Ngữ Ngưng dùng truyền âm nhập mật nói với Úc Mộng Lê
Úc Mộng Lê không tránh né lời nói mang đầy yêu thương nhung nhớ của Ngữ Ngưng, đem vết thương ở cổ tay cho nàng xem.

Ngữ Ngưng run lên: “Bọn họ phế võ công của ngươi?” Nàng ngây người nửa khắc, vươn tay cánh tay nói, “Ta biết tai vách mạch rừng, có gì muốn nói ngươi hãy viết lên tay ta”

Úc Mộng Lê lạnh nhạt cười, viết nói: nghĩa phụ còn muốn một phế nhân như ta làm cái gì?

“Chuyện của ngươi ta sẽ báo cáo chi tiết cho tôn chủ, dựa theo tính tinh của tôn chủ , hắn không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Huống hồ chiếu theo kế hoạch, lần này hành động, không có ngươi chỉ sợ không thể thực hiện.”

Úc Mộng Lê sớm dự đoán được, tiếp tục viết nói: Tử San có khỏe không?

“Nàng còn sống.” Ngữ Ngưng ngữ khí thần thái rõ ràng mang một loại đố kỵ, nhưng nàng tự mình hiểu lấy, nháy mắt liền khôi phục lý trí, “Nếu nhiệm vụ lần này thất bại , nàng liền không sống nổi.”

1 thoughts on “Đao Mộng – Chương hai

  1. Pingback: Đao mộng – Văn án – Mục lục | Huyết Nguyệt Thần Cung

Nào ta cùng luận~